Tên quân y lời, đến thấy nhà cửa lịch sự lắm, chỉ có mình bà đầm ở nhà. Bà đầm vào, cởi quần áo, lên giường, làm thật thoả thích, xong rồi cho bốn hào, bảo chủ nhật sau lại đến. Chiều về quan ba hỏi rằng: “Hôm nay mày đi chơi đâu?”. Tên quân nói rằng: “Tôi vào cao lâu nhà hát, lại còn bốn hào”. Quan lấy làm lạ, hỏi rằng: “Tại làm sao mà thế”. Tên quân nói thật. Quan biết ngay là nhà mình, vợ mình rồi, tức lắm, bảo nó rằng: “Chủ nhật sau lại cho mày bốn hào đi chơi”. Tên quân không biết ý quan thế nào, tưởng yêu mà cho, mừng lắm. Chủ nhật sau, tên quân mới đi xong, quan theo liền tên quân. Vào nhà cởi quần áo xong thì nghe thấy tiếng gọi cửa. Bà đầm vội vàng ấn người trần trục ấy vào trong tượng đá ở phòng sau, rồi ra đón chồng. Chồng vào tìm hết cả nhà không thấy ai. Chồng lên giường với vợ vậy. Lúc ra rồi, vợ lại đem tên quân lên giường vui thú một hồi lâu nữa, rồi cho mấy hào đi chơi, bảo chủ nhật nào cũng đến. Chiều nó về, quan hỏi, nó cũng nói trước sau như thế. Quan hối rằng sao mình không khám tượng đá. Chủ nhật sau lại cho nó bốn hào đi chơi, rồi đi theo nó. Vào nhà vừa xong thì quan gọi cửa ngay. Bà đầm vội quá, ẩn nó vào đồng hồ ở trên giường. Quan vào khám ngay tượng đá, bà đầm giật mình, sợ chồng biết rồi, may không thấy ai. Chồng cứ tức đầy ruột mà không dám nói. Lúc ra đi rồi, bà đầm gọi tên quân ra chơi xong lại cho nó mấy hào, chiều về quan hỏi, nói lại nói sự thật. Quan tức điên tiết lên, nhưng không làm thế nào được. Đến chủ nhật, lại cho nó bốn hào đi chơi, rồi đem một đội quân theo sau, vây kín cả nhà, đi ngõ sau vào, không gọi cửa, sợ vợ biết. Vợ thấy chồng vào, lo lắm, không biết làm thế nào. Nhân thể có một cái hòm để gửi cho hai con gái làm bà “xơ” ở nước khác, bỏ ngay tên quân ấy vào trong hòm. Chồng tìm khắp cả nhà cũng không thấy gì. Bà đầm hỏi rằng: “Quân đi đâu thế?”. Quan ba rằng: “Đi tuần”. Bà đầm rằng: “Có cái hòm gửi cho con, bảo quân mang ra tàu”. Tên quân kia ở trong hòm sợ lắm, không biết người ta đem mình đi đâu. Đến nhà thờ, hai bà “xơ” mở hòm ra, thấy một người trần trùng trục, vội vàng kêu rầm lên. Chị rằng: “Ma”, em rằng: “Đi lấy lửa”. Tên quân rằng: “ấy chết, xin hai cô im ngay đi, đừng nói mà lộ chuyện thì nguy. Ông bà thấy hai cô tu ở đây khổ sở lắm cho nên sai tôi đến để hai cô giải phiền”. Hai cô ấy lấy ngay quần áo “xơ” cho nó mặc”. Được năm tháng, vô số bà “xơ” có thai. Bà “xơ” chính tức lắm, đi tìm khám thấy nó là đàn ông, bắt nó trói ở cửa nhà thờ, ra vào lại đánh mấy ba toong. Đến chiều tối có anh thợ sắt đi qua, hỏi rằng: “Sao bác bị trói”. Nó nói rằng: “Có gì đâu, mấy trăm bà “xơ” ép một mình tôi, tôi cố không thể được, cho nên các bà ấy trói tôi mà đánh”. Thợ sắt ta tưởng thật, nói rằng: “Tôi cởi bác ra, bác trói tôi vào có được không?”. Nó mừng lắm nói rằng: “Được”. Lúc bà ra trông không rõ, cứ đánh mấy ba toong. Thợ sắt nói rằng: “Thưa bà, bao nhiêu tôi cố cũng [có] thể được”. Càng nói, bà “xơ” càng đánh, đánh mãi đến chết. Cả các bà “xơ” đều phải tội. Còn tên quân kia ra gặp chủ, chủ viết giấy gọi về hầu quan cai tầu. Quan hỏi thì nó nói thật như thế. Quan tức quá, nói rằng: “Vợ ông mày “ấy”, con ông mày “ấy”, còn hậu môn ông mày “ấy” cả nữa, cho khắp cả nhà nhân thể”.
School@net (Theo Thiếu Lâm Tân Truyện - Dịch từ bản Tiếng Nôm TS. Nguyễn Xuân Diện)
|