- Tùy ông thôi. - Gã ta vừa xé vé vừa nói. - Đúng là gã thộn. - Ba tôi lẩm bẩm trong khi chúng tôi đứng xếp hàng trước cửa buồng cáp. - Hắn nghĩ gì không biết? Chẳng lẽ chúng ta lại nhảy dù xuống? Buồng cáp đã chật cứng. Lại phải đợi chuyến tiếp theo. Khi đến lượt, cả bảy người chúng tôi nhồi nhét trong cáp treo. Gã nhân viên cũng vào ngồi cùng và đóng sập cửa lại. Gã ta nói: - Chú ý, bắt đầu khởi hành. Chiếc cáp treo lắc nhẹ, tiếng động cơ vù vù rồi tất cả lao lên không trung. Ba hỏi cả lũ: - Thế nào, tuyệt đấy chứ? Chẳng ai trả lời. Chúng tôi có cảm giác như bị nhốt vào trong chiếc hộp bánh sô cô la Kinder, nó giống như một quả trứng bằng nhựa. Jean-D và Jean-E ôm chặt lấy mẹ. Gã kia nói: - Mời ông ngồi dịch lại để giữ thăng bằng cho buồng cáp. Khi có gió phải thận trọng hơn đấy. Lúc có thể nhìn xuống dưới, chúng tôi đã ở độ cao đến chóng mặt. Chúng tôi nhìn thấy những mái nhà của làng phủ đầy tuyết, những người đang trượt tuyết bé xíu lốm đốm dưới sườn núi. - Lạc đà kìa! - Ba tôi thốt lên và chỉ xuống những đốm đen bên sườn dốc. - Các con, nhìn kìa! - Đó là bò. - Gã kia chữa lại, giọng lạnh như băng. - Chỉ là đàn bò thôi. Ba tôi cười sặc sụa. Một lát sau, chúng tôi chẳng nhìn thấy gì nữa, nhất là khi sương mù bắt đầu lan tỏa và nhấn chìm cả thung lũng. - Oái! - Gã kia kêu to. - Có chuyện gì thế? - Ba tôi hỏi. - Không sao, không sao! - Gã ta đáp. - Tôi thấy anh kêu oái mà! - Ba tôi vẫn cố hỏi - Có chuyện gì không ổn sao? - Không, không, chỉ giây lát thôi mà … - Sao? Cái gì trong giây lát? - Ba tôi nổi cáu. Gã ta hất hàm về phía có đám mây u ám đang bao quanh. Gã nói: - Dấu hiệu xấu rồi. Khi sương mù bay lên… Nhưng điều tồi tệ hơn, đó là những cơn giông. Ông có nghe thấy tiếng sấm dội qua ca bin như tiếng súng ba-zu-ka không? - Nhưng mà trời đẹp cơ mà? - Mẹ tôi vừa nói vừa nhìn vào mắt ba. Gã kia nói: - À, đó là thời tiết ở chân núi. Thay đổi như thời tiết mà. Nhưng ông bà không phải lo. Những chiếc ca bin này được thiết kế có thể chống đỡ được với những cơn bão có cấp độ hơn 200 kilomét một giờ đấy. Jean-C thì thầm: - Ba ơi, con muốn đi xuống. Ba tôi nói với nụ cười trấn tĩnh: - Nào, nào, các con. Không có gì đáng sợ đâu. Đó chỉ là đám mây bị nhốt trong thung lũng thôi. Trên kia, trời sẽ rất đẹp. Nhưng chúng tôi càng lên cao, trời càng tối sầm. Những chiếc cột cáp treo hiện lên trong sương mù giống như những con ma khổng lồ. Mỗi lần nhìn thấy, chúng tôi lại có cảm giác như sắp bị đè bẹp vào những chiếc cột kim loại đó. Bỗng có tiếng chuông vang lên trong ca bin. Gã nhân viên lấy tay xoa bộ ria và nói: - Lạ thật. Đó là tín hiệu báo quá tải. Chiếc cáp treo này được thiết kế dành cho tám người cơ mà. Chúng tôi nhìn nhau rồi tất cả đổ dồn ánh mắt về phía mẹ và vị hành khách bé xíu lậu vé mà mẹ đang mang trong bụng. Nếu kể cả em bé thì trên cabin lúc này có chín người. Gia đình tôi là bảy người, không, tất cả phải là tám người và gã nhân viên kia nữa là chín. Nhưng một em bé phải sáu tháng nữa mới sinh ra thì nặng đáng bao nhiêu? Chắc là quá tải nhiều nên chiếc cáp treo lắc mạnh trước khi dừng hẳn. - Ba ơi, con sợ lắm! - Jean-D rên rỉ. Gã nhân viên tống nhanh chiếc kẹo cao su vào miệng và nói: - Không việc gì mà sợ. Dây cáp đã được cố định ở trạm trên kia rồi. - Ba ơi, chúng ta có bị bẹt không? - Jean-E lắp bắp. Cáp treo khựng lại giữa hai cột tháp và cabin bắt đầu đung đưa theo gió. Tay tôi bị móc vào thanh tay vịn, tôi quay sang chỗ Jean-A, hắn vốn được mệnh danh là ông hoàng của sự khéo léo, để xem hắn có thể làm được gì chăng. Nhưng lúc này, hắn quá bận rộn với việc nôn ọe vào chiếc mũ che tai của nhà Fougasse. Gã nhân viên lại nói: - Mọi người chú ý, rất hiếm khi có tai nạn trên loại cáp treo này. Vụ tai nạn cuối cùng xảy ra cách đây một năm. Cả một đêm, cabin nằm trong gió tuyết cho đến khi đội cứu hộ đến giải cứu. - Tuyệt đấy! - Ba tôi nói, nuốt nước bọt một cách khó khăn. Gã ta vẫn tiếp tục: - Các vị đang ở cạnh một nhà chuyên nghiệp đấy. Anh bạn đồng nghiệp của tôi ấy, năm ngoái, trong ngày xảy ra tai nạn, khi cabin quá tải, anh ta đã hy sinh. Một cú nhảy thiên thần thật hoàn hảo. - Và sao nữa? - Ba hỏi. - Cậu ấy bị bẹp nát dưới đó ba trăm mét như một bãi phân chim. Ba tôi càng lúc càng khó giữ được bình tĩnh: - Anh cũng không cần quá lo cho chúng tôi! Chắc hẳn tôi cũng không ngăn cản anh có được niềm vui như vậy đâu. Gã kia nhún vai đáp: - À, những gì tôi vừa nói, chỉ là kể cho vui thôi mà. - Nếu vậy, tôi xin anh im miệng đi cho. Lũ trẻ rất dễ bị ấn tượng và … Ba tôi không thể nói hết câu vì có một cú lắc mạnh và cabin lại bắt đầu đi lên. Hành trình kết thúc trong sự im lặng đến thê lương. Khi cabin chạm vào bến đỗ trên đỉnh Grande Aiguille, đầu gối tôi run lên, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chúng tôi đứng tập trung trên một tấm nền bằng kim loại để đập đế giầy trong khi ba đang cố gắng một cách thất vọng giở tấm bản đồ mà văn phòng du lịch đã đưa cho. Ba gắng gượng nói: - Cuối cùng chúng ta đã ở đây, mũi Belvedere của đỉnh Grande Aiguille. Các con, hãy sẵn sàng chiêm ngưỡng một trong những cảnh tượng ngoạn mục nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng. Tưởng tượng: từ này đúng lắm. Phía dưới, mây mù vẫn còn dày đặc, thậm chí chúng tôi khó mà có thể nhìn rõ mũi giày của chính mình. Hơn nữa, nhiệt độ lúc này phải là âm bảy mươi hai độ vì khi Jean-A muốn khạc nhổ ra ngoài thì hắn thấy ngay một loại băng đá treo lơ lửng trên môi hắn. - Ừa, hừm, đúng rồi… Theo bản đồ của ba, các con có thể từ đây ngắm nhìn những dãy núi hoành tráng của vùng Petit Bernard lấp lánh trong ánh mặt trời… Và cũng từ đây chúng ta có thể ngắm nhìn được ngôi làng Cenis rất hấp dẫn theo kiến trúc rất nên thơ nằm cuộn mình trong một thung lũng nhỏ rất đẹp mắt… - Tuyệt quá đấy! - Jean-A nói, hai hàm răng va vào nhau lập cập. - Chỉ có điều bây giờ đều đi vắng hết… Ba tôi vẫn muốn chụp một tấm ảnh kỷ niệm chuyến đi dã ngoại này. Chúng tôi chỉ kịp nhìn thấy bàn tay ba xòe ra để bảo vệ ống kính khỏi những cơn cuồng phong, còn sáu người chúng tôi đứng phía sau, dúm dó như những kẻ còn sót lại sau vụ thảm họa trên không. Đó là tất cả những gì tôi đã giữ lại được về chuyến đi thăm viếng dinh Grande Aiguille. Tấm ảnh này và chiếc gậy cuốc dành cho người leo núi nhỏ như chiếc bút chì mà Jean-A đã thó được trong một cửa hàng bán đồ lưu niệm nơi chúng tôi trú chân chờ cáp treo đi xuống. Jean-A nói: - Ít nhất chuyến đi của chúng ta cũng không vô ích.
Schoolnet (Theo Chuyện nhà Jean)
|