- Vì sao, thưa ông? - Nhà văn hỏi lại. - Thưa ông thân mến, khi tôi đọc truyện ngắn của ông, tôi hoàn toàn tin đây là một người mới viết văn còn non nớt. Tôi thành thật khuyên ông hãy bỏ cái thích thú viết lách đi. Vào tuổi tác như ông, hãy bắt đầu viết thì đã muộn rồi. Trước kia, xin lỗi, ông đã viết gì chưa? Tôn-xtôi trả lời, giọng trầm lắng: - Tôi có viết một số tác phẩm mà người đọc cũng đánh giá là được. Chẳng hạn như "Chiến tranh và hòa bình", hay "An-na Ka-ro-nin-na"... Người biên tập lặng đi, không nói nên lời nữa. Một lần khác, Lép Tônxtôi đến tạp chí "Tư tưởng Nga", đưa bản thảo một truyện ngắn. Truyện lại ký tên "Người nông dân Xê Mê Nốp". Thư ký tòa soạn cầm bản thảo: "Sau vài tuần mời tác giả đến". Đúng hai tuần ông cụ lại đến. Người thường trực bảo ông ngồi đợi. Đến hai giờ sau, anh biên tập viên mới bước ra phòng khách và nói ngay: - Bác Xê Mê Nốp ạ. Chúng tôi đã đọc truyện của bác, bác viết còn kém lắm. Nhưng khi nhìn ông cụ đang ngồi với thái độ kiên nhẫn kia, anh ta bỗng nhận ra là Lép Tônxtôi, anh ta hốt hoảng đánh rơi cả bản thảo...
School@net
|